question
stringlengths 7
163
| answer
stringlengths 0
10.1k
|
---|---|
Tả vườn rau mẫu 9
|
Phía sau nhà em là một vườn rau nhỏ do mẹ em trồng và chăm sóc. Vườn rau có hình chữ nhật, được mẹ chia thành sáu luống nhỏ. Mỗi luống trồng một loại rau khác nhau. Luống trồng rau cải, luống trồng xà lách, luống trồng tần ô, luống trồng rau quế, luống trồng cà chua, luống trồng rau khoai. Ở góc bên trái là một giàn đậu côve được mẹ dựng lên đơn giản từ các thanh tre dài gác lên bờ rào. Ngay cạnh đó, là giàn mướp hương. Lúc đầu mẹ cũng dựng giàn cho nó như đậu côve. Nhưng do nó lớn nhanh quá, mẹ không kịp dựng giàn thêm, nên nó bò lên cả tán cây ổi. Lối đi giữa các luống rau, được mẹ lót bằng các viên gạch đỏ xếp chéo sát nhau. Vừa đẹp, lại thuận tiện. Mỗi khi tưới nước cho rau hay ra vườn lúc trời mưa, thì đi trên lối gạch sẽ không bị dính bùn đất vào dép. Nhờ bàn tay chăm sóc khéo léo của mẹ, vườn rau nhỏ lúc nào cũng tươi tốt, xanh um. Nhà em được ăn những bữa rau ngon và sạch. Em tự hào về mẹ nhiều lắm.
|
Tả vườn rau mẫu 10
|
Nhờ vào bàn tay cần cù chăm bón của má tôi mà vườn rau này xanh tốt quanh năm, mùa nào thức ấy. Đó là một khoảnh đất mỗi bề dài chừng năm thước rào kín bốn phía chỉ chừa cửa để đi lại. Xung quanh là hàng rào tre cắm xiên hình mắt cáo. Trên đó, dây lá mồng tơi bò phủ lên xanh mướt. Cuối vườn, mặt giáp ao cũng có cửa tre thông với cầu ao. Vườn phân thành bốn ô với nhiều luống nhỏ ngang dọc. Giữa các ô là lối đi lại. Trong vườn lúc này, các thứ rau quả đều đang độ non tươi. Từ ngoài vào là những luống cải ngọt vươn cao lá xanh tròn loăn xoăn, bẹ to trắng nõn. Bên cạnh đó là cải bắp lá đầy đặn cồm cộm đường gân ôm chặt lấy nhau, cuộn tròn nhau lại như quả banh nhỏ ngày một lớn ra. Các quả banh ấy mọc đều tăm tắp trông mới thú vị làm sao! Qua các luông cải là đến các luống hành. Từng cọng hành to như chiếc đũa, mơn mởn một màu xanh, tua tủa đâm thẳng lên trời. Trong cùng, má em trồng các thứ rau quả làm gia vị: đâu chừng năm bảy bụi gừng, cây lá xanh um, ba bốn cây ớt trái sai chín đỏ nặng trĩu trịt đầy cành. Rồi cả ngò gai, rau quế, rau tần, cần tàu, cần nước… mỗi thứ đều có một dáng vẻ riêng nhưng thứ nào cũng tươi tốt xanh non.
|
Tả vườn rau mẫu 11
|
Nhà của em có một vườn rau nho nhỏ do bố mẹ em cùng nhau tạo nên. Dù nhỏ, nhưng rau củ trong vườn cũng rất đa dạng và tươi tốt. Cả vườn rau là một hình chữ nhật dài, với diện tích khoảng chừng 30m2. Bố khéo léo chia nó thành sáu phần nhỏ bằng bằng nhau. Ở giữa các ô, bố lót những viên gạch nung đỏ để tạo lối đi. Mỗi ô, sẽ có một loại rau khác nhau được trồng. Có cây thì được trồng từ hạt giống là rau cải, ngò rí và tần ô. Ba ô còn lại, mẹ trồng các cây cà tím, cây rau ngót và rau lang từ các cây con. Đặc biệt, ở các góc của vườn rau, bố đã trồng cây mồng tơi và cây mướp. Chúng được dẫn cho bò lên các sào đứng thẳng rồi bò tiếp lên giàn tre trên cao. Thế nên chúng chẳng tốn nhiều diện tích đất. Nhờ chúng,. cả khu vườn có thêm cái mái che màu xanh tuyệt đẹp. Nhờ bố mẹ chăm chỉ, nhà em bốn mùa đều có rau sạch để ăn. Em cũng cố gắng giúp bố mẹ tưới nước, nhổ cỏ mỗi cuối tuần để vườn rau luôn tươi tốt.
|
Tả vườn rau mẫu 12
|
Phía sau nhà em có một vườn rau nhỏ. Ở đó có rất nhiều loại rau thơm ngon do chính tay bố em trồng. Vườn rau có hình giống như hình chữ nhật, không rộng lắm. Chiều dài khoảng 20m, chiều rộng khoảng 15m, gần giống như một căn phòng. Hai mặt của vườn nằm sát với tường rào, hai mặt còn lại được quây bằng hàng cọc gỗ sơn trắng. Khu vườn được bố chia thành từng luống nhỏ, để trồng nhiều loại rau khác nhau. Ở góc sát bờ tường trong cùng, bố dựng một hàng các thanh tre sát tường để cho rau mồng tơi bò lên. Mặt tường còn lại, thì dựng tre cho cây đậu que bò lên. Thế là cả hai mặt tường ấy đều phủ lá xanh um. Ở hai mặt rào gỗ, bố trồng chanh leo, để bò quanh các cọc gỗ, tạo thành một hàng rào tự nhiên rất xinh đẹp. Mỗi khi cây ra hoa, kết trái, bốn mặt rào của khu vườn toàn là những hoa nhỏ trắng xinh. Ở giữa vườn, bố chia thành sáu luống rau nhỏ, gồm hai cột, mỗi cột ba luống. Luống trong cùng bố chia làm hai nửa, một nửa trồng rau diếp cá, một nửa trồng rau càng cua. Luống bên cạnh thì để trồng rau ngót. Các luống còn lại thì tùy mùa mà bố trồng các loại rau khác nhau. Mùa đông, xuân trời rét, bố sẽ trồng rau cải, rau thơm, rau xà lách, rau cần… Mùa hè, bố sẽ trồng rau tàu bay, rau má. Ở giữa các luống, bố lát các viên gạch đỏ chéo, tạo thành lối đi chắc chắn, lại sạch sẽ. Ở hai góc vườn đối nhau, bố trồng cây mướp và cây bầu, rồi dẫn cho nó bò lên khung dàn che ở trên khu vườn. Thế là, mùa hè đi ra vườn không sợ nắng, trời mưa lại chẳng sợ ướt. Khi có quả thì chúng lủng lẳng phía dưới sàn trông thật thích mắt. Ở lối vào khu vườn, bố có lắp một cái bơm nước ở đấy. Kéo theo vòi bơm, em có thể tưới nước cho cả khu vườn. Nhờ vậy, lúc nào cây trong vườn cũng tươi xanh. Từ lúc có khu vườn, hầu như nhà em không phải mua rau ngoài chợ nữa. Ăn rau do chính nhà mình trồng em cảm thấy ngon và sạch lắm. Thích vô cùng. Mỗi ngày chủ nhật, em sẽ theo bố mẹ ra vườn, làm cỏ cho rau mọc tốt. Thỉnh thoảng khi bố bận, em sẽ xin được ra vườn tưới rau thay bố. Lúc ấy, em cảm thấy vui sướng vô cùng vì mình làm được việc có ích. Khu vườn sau nhà đối với em không chỉ là một nơi để trồng rau. Mà nó còn là nơi để em được thư giãn sau giờ học mệt mỏi. Em sẽ cố dành dành thời gian để thường xuyên tưới nước, làm cỏ cho khu vườn. Để khu vườn luôn là một ốc đảo nhỏ tươi xanh.
|
Tả vườn rau mẫu 13
|
Một buổi chiều cuối tuần tôi mới có cơ hội ra vườn rau sau nhà để giúp mẹ hái rau chuẩn bị cho bữa tối. Lâu lắm rồi tôi mới có cơ hội để ngắm nhìn vườn rau lâu ngày không để ý. Nhà tôi dành một khu đất bên nhà để trồng trọt những loại rau thường ngày và các loại cây trồng khác. Trong ánh nắng đỏ cam cuối ngày của một buổi chiều mùa hạ, màu xanh của những chiếc lá, những cây vẫn ánh lên đầy sức sống. Nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ và cẩn thận của mẹ tôi, những cây trồng vẫn rất tươi tốt và khỏe mạnh. Khu vườn được chia làm hai bên được chia bởi một con đường đất nhỏ có đặt những viên gạch làm lối đi. Phía bên này, mẹ tôi để trồng những loại rau ăn thường nhật để có thể tự đảm bảo an toàn cho gia đình. Những loại rau được thay đổi và luân canh theo mùa. Vào mùa thu này, mẹ chọn trồng cây rau muống, tiếp đến là những cây rau đay. Bên hàng rào là những cành đỗ xanh, những sợi cây mướp đang tinh nghịch leo trèo mà không sợ ngã. Những chiếc lá tươi xanh còn lấp lánh những hạt nước mẹ tôi vừa tưới nước như mọi ngày. Một vài con sâu xấu xa đang có ý định phá hoại những chiếc lá ấy bằng những chiếc lỗ xấu xí, nham nhở đã bị mẹ tôi phát hiện và bắt ngay. Những con sâu ấy sẽ bị trừng phạt, thành món đồ ăn ngon của những chú gà con xinh xắn. Hai nơi khác nhau nhưng lại tạo nên sự phong phú và hấp dẫn cho khu vườn. Đó chính là nơi cung cấp cho gia đình những món ăn ngon, là thú vui tao nhã của bố và là nơi vui chơi thỏa thích của tôi hồi nhỏ. Tôi rất thích ra vườn để bắt sâu giúp mẹ hay để tưới cây cho bố nhưng chủ yếu là để ngồi dưới một tán cây nào đó để đọc truyện, bên làn gió liu riu. Khu vườn mỗi ngày lại thay đổi, mỗi mùa một sắc màu nhưng bao giờ cũng tươi xanh và tràn đầy sức sống. Tôi luôn tự hào về khu vườn của gia đình mình.
|
Tả vườn rau mẫu 14
|
Mỗi chúng ta sinh ra, lớn lên và trưởng thành đều có những sở thích, cách thư giãn riêng. Có bạn chọn nghe nhạc, xem phim; dạo phố hay những chuyến du lịch dài ngày. Còn tôi, một cô gái nông thôn lại có tình yêu da diết với vườn ra sau nhà. Ngắm nhìn nó, chăm sóc nó cho tôi cảm giác dễ chịu, thư giãn như được thả hồn mình hòa vào gió. Đặc biệt, mỗi sớm mai, khu vườn có vẻ đẹp lạ kì. Đó sẽ là ngày chủ nhật tuyệt vời mà tôi mong đợi. Không ngủ nướng, tôi thức dậy đón bình minh, ngắm nhìn quang cảnh yên tĩnh buổi sớm. Tôi bước ra vườn rau khi ông mặt trời còn đang ngái ngủ, vườn sau còn đang biếng lười vùi mình trong màn sương mỏng và tận hưởng không khí trong lành, cái mùi ngai ngái thân thuộc của cỏ cây. Những tia nắng ban mai dịu nhẹ như sợi tơ vàng rải xuống nhân gian, đánh thức vạn vật bừng tỉnh. Không còn vẻ huyền ảo mơ hồ, cả khu vườn xanh mướt còn đọng lại những giọt sương mai. Ánh mặt trời vô tình mà hữu ý chiếu soi, khiến chúng lấp lánh, long lanh như những viên pha lê quí giá. Tất cả đề đã sẵn sàng đón chào một ngày mới. Đó là một khu vườn nhỏ hình chữ nhật rộng chừng mười mét vuông. Thảm thực vật xanh tươi ấy như biểu tượng của sức sống đang căng tràn. Không phải là những cây bóng mát cao sừng sững, cũng không phải là sự lộng lẫy kiêu sa của những đóa hoa, mà tôi yêu vườn rau chính bởi sự giản dị, thanh nhã mà yên bình của nó. Tuy với diện tích có chút khiêm nhường nhưng khu vườn không vì thế mà tỏ ra kém cạnh. Ở đó rất phong phú các loại rau củ. Nó được bài trí rất khoa học, chia ra thành từng luống một, vừa tạo lối đi lại phân biệt được các loại. Ngay đây là địa bàn của các loại rau thơm: nào tía tô trên xanh dưới tím mọc thành từng khóm đua nhau vươn lên. Kia là thì là với dáng yểu điệu, mái tóc dài buông theo gió. Còn có cả mùi tàu, mùi ta, húng chó... Vốn tên “rau thơm”, nơi đây toát ra hương thơm đặc trưng của từng loài, cùng quyện lại chính là sự khẳng định “tên tuổi của gia tộc”. Kia nữa, đó là luống rau dền đỏ. Rau ít có loại nào khác màu xanh, nhưng có một giống đền lại có lá mang sắc đỏ. Rau dền ăn ngọn, luộc lên kèm rau muống thì chính là món ăn hảo hạng ngày hè. Rau luộc chấm nước cáy, nước dầm sấu tạo độ chua mát, ăn khó cưỡng. Bên cạnh mẹ tôi còn trồng vài cây ớt, cây chanh làm khu vườn càng thêm nhộn nhịp. Hương chanh thơm mát, những trái ớt đỏ chói cũng góp phần không nhỏ vào bữa cơm gia đình. Ớt là thứ không thể thiếu với bố tôi trong mỗi bữa ăn, còn chanh thì vô cùng nhiều tác dụng, từ lá cho đến quả: vắt nước, làm gia vị, thịt gà lại không thể thiếu lá chanh. Còn phía sát tường kia mẹ tôi lập hẳn giàn cho mồng tơi leo trèo. Nó quấn quýt quanh các thân gỗ, bờ dường, như người em út tinh nghịch trong đại gia đình. Có được vườn rau như ngày hôm nay, đều là do mẹ tôi một tay vun trồng, chăm sóc. Mẹ luôn tỉ mỉ, cần mẫn tưới nước, bón phân, bắt sâu để vườn rau luôn xanh tốt. Tôi cũng rất muốn chung tay với mẹ, nhưng tôi lại chỉ có ngày chủ nhật.
|
Tả vườn rau mẫu 14
|
Vì vậy, thoát ra khỏi dòng suy tư, tôi bắt đầu công việc của người thợ làm vườn: thật say mê, hứng thú. Mặt trời vẫn tỏa nắng, ánh nắng mỗi lúc một đậm hơn như đang cùng tôi cháy lên niềm đam mê bình dị. Vườn rau, nơi mà ít ai chú ý, vườn rau buổi sớm cũng ít ai nhìn ra vẻ đẹp. Nhưng dẫu gì trong mắt tôi, nó chính là biểu tượng của mái ấm tình thương, là nơi bình yên chờ tôi trở về. Vườn rau không chỉ đẹp, nó còn có rất nhiều tác dụng thiết thực, và chăm sóc nó cũng là cách cải thiện tâm trạng. Các bạn hãy thử xem.
|
Dàn ý Kể về một kỉ niệm đáng nhớ
|
1. Mở bài Dẫn dắt, giới thiệu về kỉ niệm đáng nhớ: Kỉ niệm là điều vô cùng quý giá trong cuộc sống của con người. Đến bây giờ, em vẫn còn nhớ mãi kỉ niệm về… 2. Thân bài a. Giới thiệu chung Hoàn cảnh: Kỉ niệm xảy ra vào thời gian nào? Ở đâu? b. Diễn biến 3. Kết bài Khẳng định lại giá trị của kỉ niệm đối với bản thân: Kỉ niệm giúp bản thân trưởng thành hơn, rút ra được thêm những bài học có giá trị.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 1
|
Em nhớ mãi tiết trả bài hôm ấy ... Giờ phút ngỡ ngàng và đau khổ nhất đối với em từ khi bước vào lớp 6, bởi vì em đã bị một điểm 3 môn Làm văn. Cô Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đặt quyển vở của em xuống bàn, nét mặt có vẻ không vui. Linh tính như mách bảo điều gì, em vội vã lật giở từng trang. Những điểm 8, 9 đỏ chói lần lượt mỉm cười với em – cô học sinh giỏi Văn của lớp. Em lật tiếp. Chao ôi! Em không thể tin vào mắt mình: một điểm 3 to tướng! Choáng váng, em như lịm đi trước sự thật phũ phàng ấy. Không, không thể như vậy được! Em cố định thần nhìn lại, nhưng còn nghi ngờ gì nữa? Con số 3 in rõ trong khung điểm. Em vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn các bạn xung quanh. Hình như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi đau khổ của em. Có lẽ các bạn nghĩ rằng em đang sung sướng với điểm khá giỏi như mọi lần vì em là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ càng xấu hổ, em cúi gầm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện lên rõ ràng trước mắt: Lạc đề! Em đọc lại đề bài và nhận ra đúng là mình sai thật. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông (một cánh đồng hay một góc phố ...) gắn với kỉ niệm thời thơ ấu, vậy mà em lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời nhỏ. Đề bài đó đối với em không khó. Tại em quá chủ quan, chẳng chịu đọc kĩ. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, em đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục của bạn bè mà quên mất lời cô nhắc nhở: Các em phải xem lại bài thật kĩ trước khi nộp. Có lẽ vì ỷ vào sức học của mình, và thỏa mãn trước lời khen của thầy cô và bè bạn nên em đã thành một cô bé kiêu căng, hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết. Đúng lúc ấy, bạn Hà thì thào bên tai em, giọng mừng rỡ: Lan ơi, hôm nay tớ được 7 điểm nhé! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá rồi đây. Mẹ mình chắc mừng lắm ... Ủa! Mà sao mặt cậu tái thế kia? Được mấy điểm? Cho tớ xem nào! Nghe Hà nói, em lại càng buồn bã và xấu hổ. Hà đang sung sướng với điểm 7 đầu tiên của môn Làm văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 là xoàng xĩnh, hôm nay lại bị điểm 3! Không thể nào diễn tả hết nỗi đau khổ của em lúc ấy. Em cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng: Sao lại thế hả Lan? Cô rất buồn ... Trên đường về, em lo lắng và bối rối. Bố mẹ tin tưởng ở em nhiều lắm. Nếu biết em bị 3 điểm Làm văn thì bố mẹ em sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên em học cho giỏi và ước mơ rằng em cũng sẽ trở thành luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài mới cùng đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong có một điều là con gái mẹ học giỏi. Không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài kém quá ... Quanh quẩn với ý nghĩ dối trá ấy, em đã về đến nhà mà đầu óc vẫn mông lung. Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón em. Ánh mắt mẹ chợt hoảng hốt khi thấy em bơ phờ mệt mỏi. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em không thể lừa dối người mẹ yêu kính của mình. Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ: Nhất định chỉ có một điểm 3 này mà thôi.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 1
|
Em sẽ tiếp tục giành được những điểm 9, điểm 10 và sẽ lại được cha mẹ, thầy cô, bè bạn tin yêu như trước.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 2
|
Ngày lạnh giá nhất vào mùa đông năm ngoái là ngày mà em không thể nào quên. Cũng nhờ vào ngày hôm đó mà em biết sống có ích, có ý nghĩa hơn. Em và Mai sống cùng một xóm từ ngày trước. Vì hay sang chơi nên em cũng biết nhà bạn ấy không được khá giả cho lắm. Mai là một cô bạn rất tốt bụng, bạn ấy đã giúp đỡ em rất nhiều trong học tập. Hai đứa lúc nào cũng bám nhau như sam, không bao giờ cãi vã gì cả. Em còn nhớ, mùa đông năm ngoái trời rất lạnh, chỉ cần bước ra ngoài sẽ cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt. Chúng em phải mặc thật nhiều áo ấm mới có thể đi tới trường. Đúng vào hôm trời rét nhất, em thấy Mai ngồi run cầm cập, môi nhợt nhạt, chân tay lạnh cóng lại. Khi nhìn lên người bạn em mới thấy bạn ấy chỉ mặc một chiếc áo mỏng bên trong và một chiếc áo len cũ bên ngoài. Thấy vậy, em thương bạn lắm, em đến bên nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Mai và hỏi: Cậu mặc ít áo thế này lạnh lắm phải không? Mai cười và đáp lại em: Không sao đâu, tớ mặc thế này quen rồi, như thế là đủ ấm rồi! Trong đầu em lúc đó bỗng nảy ra ý định tặng lại cho Mai chiếc khăn len em đang quàng trên cổ. Chiếc khăn đó mẹ đã mất rất nhiều thời gian để đan tặng em đúng dịp sinh nhật vừa rồi. Em rất quý chiếc khăn đó nhưng vì thương bạn nên em không hề thấy tiếc chút nào. Ban đầu Mai cứ từ chối, em năn nỉ mãi bạn ấy mới chịu nhận lấy. Mai nói cảm ơn em rất nhiều lần. Khi bạn ấy quàng chiếc khăn vào em thấy mặt bạn như đỡ nhợt nhạt hơn, em cũng cảm thấy vui hơn vì đã giúp Mai bớt lạnh. Trên đường về nhà em lại hơi lo lắng. Em sợ mẹ buồn vì em đã cho bạn món quà sinh nhật mẹ tặng. Vừa về đến cổng đã thấy mẹ đứng đón em, em không biết phải nói với mẹ như thế nào. Thấy em không quàng khăn, mẹ vội hỏi: Trời lạnh thế này sao con không quàng khăn vào, nhỡ bị ốm thì sao? Em ngại ngùng bước đến và nói một cách ấp úng: Mẹ ơi, hôm nay con thấy Mai chỉ mặc hai chiếc áo mỏng nên ... con đã tặng lại bạn ... chiếc khăn của mẹ rồi ạ. Con xin lỗi vì không giữ quà mẹ tặng! Em cứ nghĩ mẹ sẽ mắng em vì không biết trân trọng quà mẹ tặng, không ngờ mẹ lại ôm em vào lòng và dịu dàng nói: Con của mẹ ngoan quá, con lớn thật rồi, đã biết quan tâm đến người khác. Mẹ không trách con đâu. Lúc đó em thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc lắm. Ngày mùa đông giá rét cũng trở nên ấm áp hơn. Kể từ đó em luôn tự nhủ phải biết quan tâm đến bạn bè, đến mọi người xung quanh và làm thật nhiều việc tốt để mẹ vui lòng.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 3
|
Đang rửa rau, cắm cơm giúp mẹ em chợt nhớ lại ngày đầu tiên làm những công việc. Đó quả là một kỉ niệm đáng nhớ mà em không thể nào quên: lần đầu tiên tự đi chợ nấu cơm. Em rất thích nấu nướng nhưng từ nhỏ em chưa bao giờ được tự tay vào bếp. Mỗi khi em muốn động vào con dao hay bếp thì mẹ đều ngăn lại vì nói em còn nhỏ, em chưa biết làm sẽ dễ bị thương. Thế nên dù thích đến mấy em cũng chỉ có thể ngồi gọn ở phía bàn ăn chăm chú nhìn từng cử chỉ của mẹ khi nấu ăn. Em ước gì có thể lớn thật nhanh để được nấu những món mình thích. Đó là chuyện của hai năm trước, hiện tại em đã nấu được khá nhiều món ăn. Việc em bắt đầu được tự nấu ăn là một kỉ niệm thật đáng nhớ. Hôm ấy là một ngày cuối tuần, em được nghỉ ở nhà. Như bình thường cả nhà sẽ cùng nhau ra công viên chơi hay đi xem phim. Nhưng đúng ấy, bố em đi côn tác xa, còn mẹ em thì có việc đột xuất cần giải quyết ở cơ quan nên đều đi vắng. Trước khi đi mẹ đã dặn em ở nhà trông nhà cẩn thận, không được tự ý mở cửa cho người lạ, đến buổi trưa mẹ sẽ về. Sau khi mẹ đi em ngồi xem bộ phim hoạt hình yêu thích, rồi lấy truyện tranh ra đọc, lấy bánh ra ăn. Đến buổi trưa, em cảm thấy hơi đói, nhìn vào đồng hồ đã gần đến mười hai giờ. Em thắc mắc không biết mẹ bận gì mà mãi chưa về, em chạy ra gọi một cuộc điện thoại cho mẹ: Mẹ ơi, trưa nay mẹ có về nhà không ạ? Trên cơ quan có nhiều việc cần giải quyết quá, giờ mẹ vẫn chưa xong, con đói thì lấy tạm bánh ra ăn nhé, lát mẹ về mẹ mua đồ ăn cho sau nhé! – Mẹ nói. Em đành cúp máy và quay về phòng đọc truyện chờ mẹ về. Bụng tuy đói nhưng em không muốn ăn bánh vì sáng nay em đã ăn bánh này rồi. Trong đầu em chợt nảy ra ý tưởng: “Hay là mình tự nấu ăn nhỉ?”. Nghĩ vậy em chạy ra bếp mở tủ lạnh, nhưng trong tủ chỉ còn vài quả trứng, không còn rau xanh. Em liền chạy vào lấy tiền tiêu vặt của em, cầm chìa khóa ra mở cổng đi mua rau. Em đã ra phía chợ ở đầu ngõ để mua một mớ ra muống. Em thấy ở đấy có dưa chuột nên em đã mua thêm một ít dưa chuột định về vì mẹ rất thích ăn. Vừa đi trên đường em vừa hí hửng, nghĩ thầm trong lòng: “Chắc mẹ sẽ rất ngạc nhiên đây”. Về đến nhà em bắt đầu căm cơm, nhặt rau muống, em nhớ lại trong đầu cách ngày thường mẹ nấu để làm theo. Em vo gạo nhưng đến lúc đong nước em cũng cho theo cảm tính, không biết như thế nào là vừa. Sau đó em rửa sạch rau để chuẩn bị nấu. Em lấy cái nồi to nhất, đun một nồi nước luộc rau thật to. Đợi mãi nước chưa sôi nên em đã ra gọt dưa chuột. Em thấy mẹ hay dùng con dao gọt mướp để gọt nên em làm theo. Công việc này thật đơn giản. Nước sôi em cho rau muống vào luộc, không hiểu sao em làm như mẹ mà rau muống lại không có màu xanh. Sau đó em đặt chảo lên để ốp trứng, vì cho lửa quá to nên em làm cháy quả đầu tiên, em đành phải bỏ nó đi. Em ốp lại hai quả mới, lần này đã thành công hơn rồi, chỉ bị cháy một chút thôi nhưng trong không được đẹp mắt lắm. Em hì hục làm hơn một tiếng, cuối cùng đã bày xong thành quả của mình lên bàn ăn, chỉ chờ mẹ về thưởng thức thôi.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 3
|
Một lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên, mẹ về, tay xách theo một túi đồ ăn sẵn. Em lon ton chạy ra đón mẹ và dắt mẹ vào ngay trong bếp và khoe ngay: Mẹ ơi, con tự nấu cơm chờ mẹ đấy. Mẹ hãy thử tay nghề đầu bếp của con nhé! Mẹ em vẫn chưa hết ngạc nhiên, đứng nhìm mâm cơm một lúc mẹ mới ngồi xuống. Mẹ gắp từng món để thưởng thức. Mẹ vừa ăn vừa khen em nấu khéo vì những món em nấu không cần cho nhiều gia vị cầu kì. Khi mẹ nhìn lên nồi nước luộc ra muống to trên bếp mẹ chỉ bật cười. Từ sau hôm đó mẹ mới biết em cũng có thể tự nấu ăn nên mẹ bắt đầu dạy em những món đơn giả. Bây giờ em đã nấu được thành thạo khá nhiều món. Em sẽ không bao giờ quên kỉ niệm ấy. Em nghĩ cũng cần có những lúc mình quyết tâm làm việc mình yêu thích.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 4
|
Trong đời, ai cũng từng có một lần mắc lỗi. Tôi cũng phạm phải một lỗi lầm khiến tôi day dứt mãi với một trong những người bạn thân nhất của mình. Tôi và Nam là đôi bạn thân từ nhỏ, khi mà hai đứa mới học mầm non. Khi bước vào Tiểu học, tôi là đứa duy nhất trong xóm học ở ngoại thành, còn những bạn khác thì đều học ở trường Tiểu học Ngọc Sơn, trong đó có Nam. Bước vào năm học mới, ai cũng bận rộn hẳn lên, tôi và Nam không còn thời gian mà gặp nhau như hồi mầm non nữa. Một hôm, cô giáo yêu cầu chúng tôi hãy viết một đoạn văn tả cảnh một bãi biển. Hôm đó, tôi ngồi cắn bút mãi mà chẳng nghĩ ra được câu nào bởi vì từ trước tới giờ, tuy là lớp trưởng nhưng tôi vẫn luôn học kém môn văn cho nên mỗi khi làm bài, tôi lại phải nghĩ nát óc mới “nặn” ra nổi một câu. Ngồi nghĩ cả buổi chiều mà tôi chẳng viết nổi một từ, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Hay là mình nhờ Nam giúp? Văn là môn “tủ” của cậu ấy mà!”. Nghĩ vậy, tôi chạy vụt sang nhà Nam, vừa đến cổng nhà bạn, tôi đang định bấm chuông thì nghe thấy tiếng nói của mẹ Nam: Thương đó à? Vào đây chơi đi cháu. Tôi đẩy nhẹ chiếc cổng bằng sắt, bước vào sân. Đột nhiên, một cái bóng lao tới, tôi định thần nhìn rõ, chú chó Alaska của Nam có tên gọi là Rex, chú chó mà thường cùng chúng tôi tham gia những chuyến thám hiểm hồi trước, chú cọ cái đầu vào chân tôi và dẫn tôi vào nhà. Dù đã lâu tôi không đến nhà bạn chơi nhưng căn nhà trông vẫn vậy. Thấy tôi, mẹ Nam nói: Cháu đợi nhé, bạn Nam sẽ xuống ngay. Vâng ạ! Tôi đáp. Một lát sau, Nam bước xuống. Trông cậu ấy cao hẳn lên khi vào cấp 1. Thấy tôi, Nam như rất bất ngờ: Ô, Thương đó à, lâu lắm mới thấy cậu đến chơi. Mình cũng đang định qua nhà cậu. Có chuyện này, mình muốn nói với cậu. Mải lo cho bài văn, tôi không thực sự chú ý đến câu nói của Nam, chỉ giục cậu ấy: Ừ, vào học rồi nên tớ cũng bận. Thôi, có chuyện gì nói sau, giờ cậu giúp mình bài văn này đã, mai mình phải nộp rồi. Mẹ Nam bước vào với đĩa trái cây trên tay, nói: Hai đứa học đi, bác sẽ nói với mẹ Thương để cháu ở lại, nhé! Vâng ạ! Phòng đọc sách của nhà bạn thật là rộng. Đối diện với tủ sách là góc học tập ngăn nắp. Đang nhâm nhi đĩa trái cây ngon tuyệt, tôi chợt nhìn thấy một cuốn sổ màu đen nằm trên mặt bàn. Tò mò, tôi cầm lên. Ngó quanh, Nam đã đi lấy sách vở, tôi bèn mở ra đọc. Khi mở trang đầu tiên, tôi nhìn thấy dòng chữ “ Những tâm sự về cuộc sống của tôi” Là nhật kí của cậu ấy. Tôi cứ phân vân không biết có nên đọc hay không nhưng vì nghĩ rằng chúng tôi là bạn thân mà cậu ấy thì đã đi ra ngoài rồi nên chắc là đọc một chút cũng không sao.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 4
|
Nghĩ vậy, tôi bèn hồi hộp đọc ngay trang thứ hai: “Ngày 27 tháng 9 năm 2011 Hôm nay thật là trời lại mưa và bố mình đi công tác xa chưa về nên mình không được đi ăn kem, nhưng nếu đi thì chắc chắn mình sẽ rủ Thương người bạn thân nhất của mình.” Không hiểu sao, cuốn nhật kí ấy cuốn hút tôi như có một ma thuật vậy, tôi bèn mở trang tiếp theo: “Ngày 28 tháng 9 năm 2011 Chán thật, hôm nay trời vẫn mưa nhưng điều mà làm cho mình buồn hơn cả là hôm nay bố mẹ lại cãi nhau mà mình lại không biết vì sao, cầu mong mai trời sẽ tạnh mưa và mình sẽ được đi ăn kem.” Bỗng nhiên, tôi giật bắn mình vì Nam đang đứng ngay trước mặt. Tôi có thể thấy được sự giận dữ trên mặt bạn mình. Cậu ấy hét lên: Sao cậu lại có thể làm như vậy. Tôi hoảng sợ, run rẩy đánh rơi luôn cuốn nhật ký trên tay. Luống cuống, tôi chỉ biết lắp bắp: Mình… mình… Rồi hấp tấp rời khỏi nhà cậu ấy. Khi đã về nhà, tôi mới định thần và tự hỏi bản thân rằng vì sao tôi lại không thể kìm nén sự tò mò như vậy? Cả đêm, tôi cứ trằn trọc không ngủ được, những câu hỏi cứ liên tục hiện ra trong tâm trí tôi: “Mình có nên xin lỗi cậu ấy hay không?”, “Nếu mình xin lỗi thì bạn sẽ còn chơi với mình nữa không?” Hôm sau, tôi đến trường như mọi ngày và nộp bài văn dở tệ mà tối qua tôi đã làm một mình cho cô, nhưng may mắn thay, hôm đó, cô chưa thu bài. Khi tiếng trống vang lên báo hiệu sự kết thúc của một buổi học tôi về nhà mà trong lòng không yên, tôi cứ nghĩ về tối hôm qua, muốn sang nhà xin lỗi Nam. Tuy nhiên, khi bước vào phòng tôi thấy một bức thư. Sau khi đọc xong thư, tôi ngỡ ngàng! Là Nam, cậu viết thư để xin lỗi vì tối qua đã mất bình tĩnh để rồi nặng lời với tôi như vậy và để thông báo rằng sáng nay, gia đình cậu sẽ lên máy bay để sang định cư tại Canada. Hôm qua, cậu ấy định nói cho tôi biết mà chưa kịp. Tôi vội chạy qua nhà Nam nhưng căn nhà đã đóng kín cửa. Ôi, đáng ra tôi mới phải là người xin lỗi vậy mà giờ đây, tôi đã không có cơ hội để gặp lại Nam nữa. Có lẽ cuộc sống của Nam tại nơi ở mới có nhiều bận rộn nên từ đó tới nay, tôi và Nam vẫn chưa liên lạc được với nhau.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 5
|
Những kỉ niệm thường đem đến cho con người nhiều bài học quý giá. Và tôi cũng đã có một kỉ niệm như vậy mà đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi. Trong giờ ra chơi tuần trước, tôi đang ngồi chép bài. Bỗng nhiên, Tuấn bạn cùng bàn của tôi tiến đến, khuôn mặt cậu tỏ ra khá tức giận. Tôi chưa kịp hỏi han gì thì Tuấn đã lớn tiếng: Có phải cậu đã lấy tiền của tớ không? Chỉ có cậu biết tớ có một số tiền lớn như vậy. Số tiền đã bị mất sau tiết thể dục, mà cậu đã xin nghỉ giờ đó. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Tuấn đã lấy cặp của tôi, rồi lục khắp các ngăn. Tôi cảm thấy khá tức giận, nhưng chợt nhớ ra vào đầu buổi học, Tuấn có nói với tôi chuyện mang tiền đến lớp để đóng học phí. Chắc số tiền đã bị mất, tôi liền nói với Tuấn: Không phải tớ đâu, Tuấn ơi! Tớ không biết cậu để số tiền đó ở đâu mà! Nhưng Tuấn không nghe. Mọi ánh mắt của các thành viên trong lớp đổ dồn về phía tôi. Ai cũng thể hiện thái độ bất bình và rất nhiều người đã lên tiếng kết tội. Tôi chỉ biết im lặng, lòng buồn bã vô cùng. Trước tình hình lớp học như vậy, bạn lớp trưởng đã nhờ đến sự giúp đỡ của cô giáo chủ nhiệm. Cô đã yêu cầu cả lớp trật tự và hỏi tôi về chuyện vừa xảy ra. Tôi lo lắng không biết phải giải thích ra sao cho mọi người và Tuấn hiểu. Bỗng nhiên, bạn lớp trưởng đã đứng lên nói trước cả lớp: Thưa cô và các bạn, tôi tin rằng Hùng không lấy số tiền của Tuấn. Bạn lớp trưởng tiếp tục: Đầu tiên, Hùng là người bạn rất tốt bụng. Thậm chí, Hùng còn dành dụm tiền ăn sáng của mình để ủng hộ cho quỹ từ thiện của trường. Hùng luôn sẵn lòng giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn trong lớp. Không chỉ vậy, việc Tuấn vội vàng kết tội bạn Hùng vì nghĩ bạn đã biết về khoản tiền đó của mình, trong khi chưa có bằng chứng thuyết phục là đã quá vội vàng. Các thành viên trong lớp đều trầm trò tán đồng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Tôi nhìn bạn lớp trưởng, lòng đầy cảm kích. Rồi như được tiếp thêm sức mạnh, tôi liền lên tiếng: Thưa cô giáo, thưa các bạn. Đúng là tôi có biết về số tiền đó, nhưng tôi xin khẳng định mình không lấy cắp. Vào giờ thể dục, tôi đã xin nghỉ. Nhưng khi đó, tôi đã lên phòng y tế của trường và ở lại đó đến hết giờ vì bị đau bụng. Cô y tế có thể làm chứng cho tôi. Nghe xong, mọi người đều tỏ vẻ tán đồng. Cô giáo yêu cầu Tuấn kiểm tra đồ dùng cá nhân của mình một lần nữa. Tuấn đã làm theo. Thật may, khoản tiền đóng học của Tuấn ở trong túi áo khoác. Cậu đã để nó ở ngăn bản học. Vì Tuấn chỉ nhớ rằng mình đã cất cẩn thận trong cặp sách, mà quên mất đã để số tiền đó vào túi áo như thế nào. Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, tôi cũng vậy. Sau đó, Tuấn đã xin lỗi tôi. Nhưng tôi không trách bạn. Tôi động viên và nhắc nhở Tuấn lần sau nên cẩn thận hơn. Kỉ niệm về một lần bị hiểu lầm khiến tôi rút ra được nhiều điều bổ ích. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bạn cũng nên bình tĩnh để xử lí mọi chuyện một cách tốt nhất.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 6
|
Dân tộc Việt Nam vốn giàu truyền thống tôn sư trọng đạo. Hằng năm, vào ngày 20 tháng 11, các trường học lại tổ chức buổi lễ tri ân đến các thầy cô giáo. Hòa chung không khí đó, trường học của em cũng đã tổ chức một buổi lễ thật long trọng. Buổi sáng hôm đó, em thức dậy thật sớm. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, em đạp xe đến trường. Ngôi trường đã được quét dọn sạch sẽ, trang trí cờ hoa rực rỡ. Trên sân trường, những hàng ghế được xếp ngay ngắn. Phía khu vực sân khấu có treo một tấm băng rôn màu xanh. Chính giữa đính một dòng chữ in hoa màu trắng nằm: “LỄ KỈ NIỆM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20 11”. Bên dưới có ghi: “Trường THCS…, ngày 20 tháng 11 năm…”. Các thầy cô và học sinh đều ăn mặc rất trang trọng, lịch sự. Các thầy mặc quần âu, áo sơ mi. Còn các cô giáo thì mặc áo dài. Học sinh mặc đồng phục của trường. Bảy giờ ba mươi phút, buổi lễ mít tinh bắt đầu. Đầu tiên, một số tiết mục văn nghệ được biểu diễn. Các bài hát “Bụi phấn”, “Người thầy” hay “Mong ước kỉ niệm xưa” vang lên như một lời tri ân các thầy cô giáo. Sau đó, toàn thể giáo viên và học sinh cùng đứng dậy làm lễ chào cờ. Sau phần giới thiệu của cô tổng phụ trách, thầy hiệu trưởng đã có lời phát biểu. Tiếp đến, em đã đại diện cho học sinh toàn trường trình bày cảm nhận và gửi lời tri ân tới thầy cô giáo. Đây là lần đầu tiên em đứng phát biểu trước đám đông nên cảm thấy vô cùng hồi hộp. Nhưng cô Hoa cô giáo chủ nhiệm đã gửi lời động viên giúp em có thêm sức mạnh. Đứng trên sân khấu, em phát biểu thật rõ ràng, chậm rãi. Thỉnh thoảng, em lại nhìn xuống phía dưới sân trường. Mọi người đều đang chăm chú lắng nghe. Phần trình bày kết thúc, em nói lời cảm ơn và nhận được một tràng pháo tay vang lên. Sau đó, em còn nhận được lời khen ngợi của cô giáo chủ nhiệm. Điều đó khiến em cảm thấy rất vui sướng. Không chỉ vậy, em còn tự hào khi được đại diện học sinh toàn trường phát biểu cảm nghĩ và nói lời tri ân với thầy cô giáo. Ngày Nhà giáo Việt Nam là một dịp lễ quan trọng đối với thầy cô và học sinh. Thế hệ hôm nay cần phải tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 7
|
Kỉ niệm là điều vô cùng quý giá trong cuộc sống của con người. Đến bây giờ, em vẫn còn nhớ mãi kỉ niệm về lễ bế giảng cuối cùng dưới mái trường Tiểu học thân yêu. Buổi sáng hôm đó, em đến trường từ rất sớm. Chào tạm biệt bố, em bước vào trường với một cảm xúc thật đặc biệt. Hôm nay, ngôi trường Tiểu học thân quen trông khác hẳn. Sân trường đã được quét dọn rất sạch sẽ. Những hàng ghế được xếp ngay ngắn. Ở phía trên khu vực sân khấu treo một tấm băng rôn màu xanh. Dòng chữ màu trắng nằm ở chính giữa vô cùng nổi bật “LỄ BẾ GIẢNG NĂM HỌC 20… 20... ”. Phía bên dưới là tên trường “THCS….”. Hai bên sân khấu cũng được treo những lá cờ đỏ thắm. Các thầy cô ăn mặc rất trang trọng. Còn học trò như chúng em thì mặc đồng phục. Bảy giờ ba mươi phút, buổi lễ mít tinh bắt đầu. Những tiết mục văn nghệ lần lượt được trình bày. Sau đó, thầy hiệu trưởng thay mặt các thầy cô phát biểu. Từng lời nói của thầy vang vọng khắp sân trường, in sâu vào tâm trí mỗi học trò. Sau lời phát biểu, cô tổng phụ trách chuyển sang phần trao phần thưởng cho học sinh xuất sắc của năm học vừa rồi. Em cảm thấy rất tự hào khi lên nhận phần thưởng, được bắt tay và nhận lời khen từ thầy hiệu trưởng. Lời khen đó khiến em có thêm động lực để cố gắng học tập tốt hơn trong tương lai. Buổi lễ kết thúc trong niềm hân hoan, phấn khởi của thầy và trò. Tạm biệt mái trường tiểu học thân yêu, em sẽ nhớ mãi những kỉ niệm đẹp đẽ bên thầy cô, bạn bè.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 8
|
Trong cuộc đời của mỗi người đều có những kỉ niệm đáng trân trọng. Đó là hành trang để chúng ta vững bước vào đời. Và tôi cũng có những kỉ niệm đẹp đẽ như vậy. Kỉ niệm mà tôi vẫn nhớ đó là buổi khai giảng cuối cùng của năm học cấp một. Một buổi lễ thật ý nghĩa đối với một học sinh. Tôi còn nhớ hôm đó là một ngày cuối thu. Bầu trời trong xanh, cao thẳm. Tôi thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị mọi thứ. Bảy giờ kém mười lăm phút, mẹ đưa tôi đến trường. Buổi lễ khai giảng bắt đầu vào đúng bảy giờ ba mươi phút. Mở đầu là các tiết mục văn nghệ chào mừng lễ khai giảng. Sau đó là phần diễu hành của các em học sinh lớp một. Khi nhìn thấy khuôn mặt bỡ ngỡ của các em, tôi lại nhớ đến hình ảnh của mình khi mới bước chân vào mái trường Tiểu học thân yêu. Sau khi tiến hành lễ chào cờ, tất cả học sinh được yêu cầu ổn định trật tự để nghe lời phát biểu của cô hiệu trưởng. Giọng cô trầm ấm mà trang nghiêm, khiến cho tôi cảm thấy rất xúc động. Những lời dặn dò của cô hiệu trưởng về một năm học mới bổ ích khiến tôi có thêm động lực để cố gắng. Điều đặc biệt nhất, tôi sẽ thay mặt toàn thể học sinh khối năm bày tỏ cảm xúc, gửi lời tri ân tới các thầy cô. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước một đám đông để phát biểu. Cũng là lần đầu tiên tôi được giao một trọng trách lớn như vậy. Điều đó khiến tôi cảm thấy có chút hồi hộp, lo âu. Nhưng được sự động viên của cô tổng phụ trách, tôi thêm tự tin hơn. Trong bộ đồng phục mới tinh và gọn gàng, tôi đứng trên sân khấu trình bày bài phát biểu. Sau phần phát biểu của tôi, các thầy cô và học sinh toàn trường đã dành tặng cho tôi một tràng pháo tay. Khi trở vào, tôi cũng đã nhận được lời khen của cô tổng phụ trách. Lúc đó, tôi thấy thật tự hào, hạnh phúc. Buổi lễ kết thúc bằng hồi trống chào mừng năm học mới. Đó là một hồi trống trang nghiêm nhất, vang vọng nhất mà tôi từng nghe. Nó vang lên trong không khí im phăng phắc, nghiêm trang và hồi hộp. Vậy là năm học cuối cùng của tôi dưới mái trường tiểu học thân yêu đã bắt đầu. Buổi lễ khai giảng kết thúc trong niềm hân hoan của một năm học mới. Khi nhắc về những kỉ niệm ngày khai trường, trong lòng tôi lại nhớ đến những câu văn trong tác phẩm “Tôi đi học” của nhà văn Thanh Tịnh mà tôi đã từng đọc: “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường”.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 9
|
Ngày hôm nay, vì trời mưa to, lại không có áo mưa, nên em đành phải ngồi lại trong lớp học chờ mưa tạnh rồi mới về nhà. Trong lúc cùng lũ bạn ngồi ngắm mưa rơi, em lại chợt nhớ về kỉ niệm dưới mưa của mình vào hơn ba năm về trước. Hồi đó, em vừa lên lớp 2, đã quen lớp, quen bạn bè rồi nên rất dạn dĩ. Giờ ra chơi nào, em cũng cùng các bạn chạy đi chơi khắp sân trường. Hôm đó, chúng em được nghỉ học sớm không báo trước, nên bố mẹ chưa đến đón kịp. Vì vậy, chúng em đành ngồi lại ở hành lang lớp để chờ người đến đón. Tự nhiên lúc ấy, trời lại đổ mưa rào. Khiến trên sân có đầy những vũng nước to nhỏ. Thế là em cũng các bạn rủ nhau mặc áo mưa rồi ra sân chơi. Dưới cơn mưa chúng em hò reo, rượt đuổi nhau vô cùng vui vẻ. Một lát sau, chúng em rủ nhau thi nhảy qua các vũng nước đọng, xem ai nhảy qua vũng nước to hơn thì sẽ thắng. Trong lúc chơi, vì tính hiếu thắng, em quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Và tất nhiên là em không thể nhảy qua được. Em ngã xuống giữa vũng nước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi, còn bản thân thì ướt hết cả. Cùng lúc đó, mẹ em đến đón. Thấy em bị ướt hết như vậy, mẹ đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền đưa em đi tắm gội thay áo quần khô rồi mới mắng em một trận nên thân. Sau hôm đó, em bị cảm đến gần một tuần mới khỏi. Khiến em từ bỏ hẳn thói nghịch ngợm của mình. Sau sự kiện lần đó, em trở nên ngoan ngoãn và nghe lời mẹ hơn. Không nghịch ngợm lung tung nữa. Và mỗi khi trời đổ mưa, thì em lại bồi hồi mà nhớ về kỉ niệm ngốc nghếch ấy của mình.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 10
|
Kỉ niệm chính là hành trang bước vào tương lai của mỗi người. Em sẽ trân trọng từng khoảnh khắc dưới mái trường thân yêu, cũng như cố gắng học tập tốt để hoàn thiện bản thân hơn. Năm nay tôi vào lớp sáu, còn bé Nhi thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi và Nhi tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm! Tất cả bắt đầu từ lần ấy... Năm ấy, tôi học lớp bốn còn bé Nhi học lớp hai. Tội nghiệp bé Nhi! Bố nó ham mê cờ bạc, rượu chè đi suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi con.Mẹ nó không chịu được, quyết định đưa nó về bà ngoại. Nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. Thế là anh em quen nhau từ đó. Một buổi chiều hè, tôi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. Tôi hỏi: Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho? Bé Nhi nói: Anh biết không! Ngày xưa em mơ ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố là cột buồm vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em sẽ chở những ước mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được. Đừng buồn em ạ! Hãy cố gắng lên! Nào, đi! Đi với anh! Tôi dắt bé Nhi đi hái những lá tre thật to để gấp thuyền lá thả trôi sông. Tôi chọn lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng bé Nhi. Nhưng Nhi không giữ được, bé thả ngay xuống nước. Những con thuyền lại không trôi. Nó mắc cạn vào ngay đám rong đang bò lổm ngổm ở giữa dòng. Bé Nhi nói: Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào nó đi được, chỉ có thể chìm thôi! Tôi vừa tiếc, lại vừa thương Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vớt chiếc thuyền lên. Nước đến bụng rồi đến cổ. Bỗng "sụt" chân tôi trượt phải một hố bùn giữa sông ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. Tôi cố gắng chới với trong khi một tay vẫn dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. Mấy phút sau, tôi bò lên được tới bờ khi bụng đã uống no nước nhưng rất may con thuyền không nát. Bé Nhi mặt tái mét nhưng rất ngoan ngoãn nghe tôi nói: Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thỏa thích trên sông. Hôm đó, vì sợ mẹ mắng, tôi và bé Nhi ngồi ở bờ sông cho đến khô quần áo mới dám về. Đêm, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện ban chiều không nói. Mẹ thì cứ tưởng tôi dãi nắng nên bị sốt. Cũng may sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều. Ngay hôm bố mẹ nó hòa giải và về sống với nhau, nó rủ tôi đem chiếc thuyền ra sông thả. Những chiếc thuyền đã không còn thả được. Thế là anh em tôi mải miết gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc nào cũng trôi về tận cuối dòng sông. Điều bí mật giữa tôi và bé Nhi còn đến tận bây giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ tôi các bạn ạ!
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 11
|
Trong cuộc đời, kỉ niệm là những điều thật đẹp đẽ và đáng trân trọng. Mỗi người đều có những kỉ niệm đáng nhớ, tôi cũng vậy. Một trong đó đó là kỉ niệm về ngày khai trường đầu tiên. Tối hôm trước, mẹ giúp tôi chuẩn bị đầy đủ quần áo, sách vở. Sáng hôm sau, tôi thức dậy thật. Đúng bảy giờ, ông nội chở tôi đến trường trên chiếc xe đạp. Cảnh vật hai bên đường đã quen thuộc mà hôm nay sao thật khác. Đường phố có vẻ đông đúc hơn mọi ngày. Rất nhiều bạn học sinh trong bộ quần áo mới. Khuôn mặt của các bạn vừa có chút lo âu, vừa có chút háo hức. Dù đã đến trường nhận lớp và được làm quen với thầy cô, bạn bè trước đó. Nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng háo hức. Tôi mặc bộ đồng phục mới, đi đôi dép mà mẹ đã tặng cho tôi và cùng ông nội bước vào trường. Cô giáo đã đứng chờ ở đầu hàng của lớp tôi để đón các bạn học sinh. Tôi chào tạm biệt ông và ngồi vào chỗ theo sự sắp xếp của cô. Buổi lễ khai giảng diễn ra thật trịnh trọng với lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, lời phát biểu của anh chị học sinh cuối cấp và của một bạn học sinh lớp Một. Cuối buổi lễ, thầy hiệu trưởng đã thay mặt thầy cô đánh tiếng trống khai trường. Khi nghe tiếng trống ấy, tôi cảm thấy bồi hồi và thật xúc động. Buổi lễ khai giảng kết thúc trong niềm hân hoan của học sinh. Còn tôi cùng các bạn đi theo hàng vào lớp. Buổi học đầu tiên diễn ra với bài tập đọc. Chúng tôi chăm chú lắng nghe tiếng cô giáo giảng bài. Sau đó, cô giáo yêu cầu cả lớp đọc đồng thanh theo cô. Giọng đọc của cả lớp nghe thật to và rõ ràng. Những tiết học tiếp theo diễn ra cũng rất vui vẻ và thú vị. Tôi còn hăng hái giơ tay phát biểu và được cô giáo khen nữa. Điều đó khiến tôi rất hạnh phúc. Đến chiều về, khi gặp lại ông nội sau một ngày học, tôi hân hoan kể cho ông nghe những câu chuyện ở lớp học. Ông còn khen và thưởng cho tôi một que kem thật to vì sự cố gắng của mình. Kỉ niệm về ngày khai trường đầu tiên thật đẹp đẽ. Đó là hành trang giúp tôi vững bước trên con đường sắp tới.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 12
|
Trong cuộc đời, hẳn mỗi người đều đã từng mắc lỗi. Nhưng nhờ những lỗi lầm đó, mà chúng ta trở nên trưởng thành hơn. Khi còn nhỏ, không ít lần tôi đã khiến mẹ phải lo lắng. Khi tôi bị ốm, mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Hay khi tôi mải chơi quên về nhà, mẹ đã lo lắng đi tìm. Đặc biệt, có một kỉ niệm mà tôi vẫn ấn tượng mãi. Năm học lớp sáu, tôi mải chơi nên rất lười học. Cô giáo chủ nhiệm đã phải gọi điện về cho bố mẹ để trao đổi. Những lúc ấy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo tôi. Tôi chỉ nghe và xin lỗi mẹ, rồi cũng quên ngay sau đó. Một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ tôi đi chơi. Do mải chơi nên đến khi nhận ra thì cũng đã khoảng chín giờ tối. Tôi cảm thấy khá sợ và nhanh chóng đạp xe trở về nhà. Đến đoạn đường tối, tôi bỗng đâm phải một chiếc xe máy. Tôi bị ngã và cảm thấy chân tay đều rất đau. Sau đó, tôi còn bị ngất đi. Đến khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện và nhìn thấy mẹ ngồi bên. Lúc đó, một cảm giác hối hận dường như bao trùm lấy tôi. Tôi rất muốn cất tiếng xin lỗi mẹ nhưng không dám. Mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. Nhưng tôi biết trong lòng mẹ đang rất buồn. Cũng rất may mắn là do người đi xe máy kịp phanh gấp, nên tôi chỉ bị xây xát nhẹ. Chỉ sau hai, ba ngày là có thể ra viện. Tôi được bố đưa về. Vào nhà, tôi thấy mẹ đang ở trong bếp cặm cụi nấu ăn. Tôi nhẹ nhàng đi vào, toàn những món mà tôi thích đang bày trên bàn ăn. Tôi chạy đến và ôm lấy mẹ, khẽ nói: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ quay lại, mỉm cười nhìn tôi và nói: “Không sao đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và chịu thay đổi là được!”. Lúc ấy, tôi chợt bật khóc. Tôi biết rằng mình đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Kể từ đó trở đi, tôi cố gắng học tập chăm chỉ, thường xuyên giúp đỡ bố mẹ công việc nhà. Một kỉ niệm đáng nhớ đã giúp tôi trưởng thành hơn. Từ đó, tôi cũng thêm hiểu bố mẹ, trân trọng gia đình của mình nhiều hơn.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 13
|
Mỗi kỉ niệm dù vui hay buồn đều thật đáng trân trọng. Và đối với mỗi học trò, có lẽ những kỉ niệm bên bạn bè, thầy cô và mái trường là đáng nhớ nhất. Đến bây giờ, em vẫn còn nhớ về tiết học đầu tiên dưới mái trường Trung học cơ sở. Buổi học đầu tiên vào thứ hai. Tiết học đầu tiên là Ngữ văn. Khi tiếng trống vang lên, cô giáo nhanh chóng bước vào lớp. Đầu tiên, cô giới thiệu về bản thân. Tên của cô là Nguyễn Thu Hà. Sự thân thiện, nhiệt tình của cô khiến cả lớp đều rất mong đợi, háo hức. Bài học bắt đầu với lời giới thiệu về môn học. Sau đó, chúng em đã được học văn bản “Bài học đường đời đầu tiên”. Cô Hà cho cả lớp mười lăm phút để đọc toàn bộ văn bản. Sau đó, cô đã tổ chức một trò chơi. Chúng em sẽ phải giải các ô chữ để tìm ra từ khóa. Có tám ô chữ với tám câu hỏi khác nhau. Mỗi câu trả lời đúng sẽ nhận được một chiếc bút bi. Người giải được từ khóa sẽ nhận được một điểm mười vào điểm kiểm tra miệng. Cả lớp tham gia rất nhiệt tình. Cuối cùng, em đã là người giải được từ khóa. Cô giáo đã khen ngợi và tặng em một điểm mười như đã hứa. Trò chơi kết thúc. Chúng em bắt đầu vào bài học. Những kiến thức về tác giả, tác phẩm được cô giới thiệu một cách ngắn gọn. Sau đó, cô hướng dẫn cách phân tích văn bản theo từng nhân vật. Cuối cùng, cô còn tổng kết lại giá trị nội dung và nghệ thuật của văn bản. Thỉnh thoảng, cô cũng đưa ra những câu hỏi để chúng em có thể trao đổi. Nhiều bạn đã giơ tay phát biểu, được cô khen ngợi. Tiết học diễn ra rất sôi nổi. Chúng em say sưa lắng nghe mà quên mất cả thời gian. Với riêng em, sau tiết học, em đã nắm được toàn bộ kiến thức về văn bản “Bài học đường đời đầu tiên”. Bốn mươi lăm phút trôi qua thật nhanh. Kết thúc giờ học, cô giáo đã dặn dò cả lớp về ôn lại bài học. Tiết học đầu tiên thật vui vẻ, nhưng cũng thật bổ ích. Và kỉ niệm này chính là một nguồn động lực to lớn của em trong những ngày tháng học tập sau này.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 14
|
Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên. Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cô giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này. Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vò nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi. Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 15
|
Kỉ niệm vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Đối với riêng tôi cũng vậy, những kỉ niệm đó đã trở thành hành trang để bước vào cuộc sống trong tương lai. Trong cuộc đời, chúng ta chắc hẳn đã không ít lần mắc lỗi. Nhưng nhờ có những lỗi lầm đó mà tôi thêm trưởng thành hơn. Sự việc đó xảy ra khi tôi còn học năm lớp năm. Trong một lần ham chơi, tôi đã trốn học cùng với nhóm bạn ra ngoài chơi điện tử. Nhưng cô giáo chủ nhiệm đã phát hiện ra. Cô đã nhắc nhở chúng tôi trước cả lớp. Cô còn nói rằng sẽ đến gặp phụ huynh để trao đổi vào cuối tuần. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. Bố của tôi rất nghiêm khắc và khó tính. Cuối tuần, cô đã đến nhà nhưng chỉ có mẹ ở nhà, còn bố tôi đã đi công tác. Cô nói chuyện với mẹ khoảng một tiếng rồi ra về. Tôi ngồi trên phòng mà lòng lo lắng. Sau khi cô ra về, mẹ đã gọi tôi lại để trò chuyện. Trái với thái độ nhẹ nhàng của mẹ, tôi đã tỏ ra khó chịu, còn cãi lại mẹ. Khi nghe những lời tôi nói, mẹ chỉ im lặng. Tôi thấy ánh mắt của mẹ buồn bã. Hôm sau, tôi đi học về thì nhìn thấy một bức thư trên bàn. Tôi mở thư một dòng chữ quen thuộc của bố hiện ra. Những lời bố viết khiến tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Tôi nhận ra những điều mà mẹ hy sinh cho mình thật lớn lao. Và tôi cảm thấy ân hận vô cùng về những lời nói vô lễ lúc đó. Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi đã đề nghị được giúp mẹ rửa bát. Sau đó, khi bố mẹ ngồi xem vô tuyến ở phòng khách. Tôi đã nói lời xin lỗi với bố mẹ. Lúc đầu, bố mẹ rất ngạc nhiên. Nhưng sau đó, tôi cảm nhận được bố mẹ đã rất xúc động. Cả hai cùng nói: “Không sao đâu, con gái yêu của bố mẹ!”. Tôi ôm chầm lấy bố mẹ của mình. Nước mắt rơi lúc này mà không biết. Quả thật, gia đình luôn yêu thương chúng ta vô điều kiện. Những người thân sẽ bao dung, dạy dỗ cho mỗi người những bài học quý giá. Kỉ niệm này đối với tôi thật ý nghĩa biết bao.
|
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ mẫu 16
|
Mỗi kỉ niệm đẹp đẽ luôn được con người lưu giữ lại. Tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm như vậy. Và qua đó, tôi đã học được những bài học quý giá. Cuối tuần này, trường tôi tổ chức một buổi tham quan cho học sinh khối lớp sáu. Các bạn trong lớp tôi đều tham gia. Chuyến tham quan đến với khu di tích Cổ Loa. Nơi đây gợi cho tôi nhớ đến truyền thuyết về vua An Dương Vương. Khu di tích Cổ Loa nằm ở huyện Đông Anh, thành phố Hà Nội. Đúng sau giờ ba phút, chúng tôi phải có mặt ở trường, lên xe và điểm danh. Bảy giờ, xe bắt đầu xuất phát. Trên xe, mọi người cùng trò chuyện rất vui vẻ. Xe đi khoảng một tiếng thì đến nơi. Sau khi xuống xe, chúng tôi tập trung theo từng lớp để đi tham quan. Mỗi lớp sẽ có một anh hoặc chị hướng dẫn viên dẫn đi tham quan. Trước hết, học sinh toàn khối sẽ đến thắp hương ở đền thờ vua An Dương Vương. Sau đó, các lớp sẽ đến thăm lần lượt các địa điểm như đình Cổ Loa (hay còn gọi là Ngự Triều Di Quy), kế tiếp là Am Mị Châu (am Bà Chúa hay đền thờ Mị Châu), chùa Cổ Loa, chùa Mạch Tràng (Quang Linh tự), cuối cùng là đình Mạch Tràng. Ở mỗi địa điểm, chúng tôi lại được nghe các anh chị hướng dẫn viên giới thiệu những kiến thức bổ ích. Đến trưa, chúng tôi sẽ tập trung lại ăn trưa theo lớp rồi được nghỉ ngơi khoảng một tiếng. Buổi chiều, học sinh toàn khối sẽ tập trung lại để tham gia một số hoạt động tập thể. Đầu tiên, chúng tôi được tham gia cuộc thi “Đố vui có thưởng”. Các câu hỏi có liên quan đến khu di tích Cổ Loa mà chúng tôi vừa được tham quan. Rất nhiều bạn đã trả lời đúng và nhận được phần thưởng. Đến câu hỏi cuối cùng là câu hỏi khó nhất, phần thưởng nhận được cũng có giá trị nhất. Một số bạn giơ tay nhưng không trả lời đúng. Cô tổng phụ trách phải đưa ra các gợi ý nhưng vẫn chưa có ai trả lời đúng. Suy nghĩ một lúc, tôi đã đoán ra được đáp án, xung phong trả lời và giành được phần thưởng. Tôi còn nhận được lời khen của cô tổng phụ trách và một tràng pháo tay và ánh mắt ngưỡng mộ các bạn học sinh trong khối. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất khá tự hào. Sau đó, chúng tôi còn được chơi các trò chơi dân gian như bịt mắt đập niêu, nhảy bao bố… Cuối cùng, chúng tôi còn được xem một tiết mục múa rối nước, và hát quan họ. Chuyến đi tham quan khu di tích lịch sử Cổ Loa đã giúp tôi học hỏi thêm nhiều điều bổ ích. Một kỉ niệm đẹp đẽ và đáng nhớ. Tôi cũng đã học hỏi được nhiều kiến thức bổ ích hơn và thêm yêu quê hương, đất nước của mình.
|
Subsets and Splits
No community queries yet
The top public SQL queries from the community will appear here once available.