text
stringlengths
1
55.3k
Nó đã nghĩ là lần tiếp theo nó sẽ gặp Umbridge sẽ là lần cấm túc vào buổi tối, nhưng nó đã lầm.
Khi chúng đi xuống bãi cỏ về phía Khu Rừng để học môn Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí, chúng lại thấy bà ta và với cái cặp hồ sơ của mình đợi sẵn cạnh giáo sư Grubbly-Plank. “Bà không thường xuyên dạy môn này phải không?” Harry nghe thấy bà hỏi khi chúng đi về cái bàn dài có một nhóm những con Bowtruckle bị bắt sẵn đang nhốn nháo quanh đám mọt cây như một đám cành cây sống.
“Gần như vậy,” giáo sư Grubbly-Plank nói, chắp tay sau lưng và ngước mắt lên.
“Tôi là giáo viên thay thế cho giáo sư Hagrid.” Harry trao đổi những cái nhìn khó chịu với Ron và Hermione. Malfoy huýt sáo với Crabbe và Goyle; rõ là nó rất thích cơ hội này để dựng chuyện về với Hagrid với một thành viên của Bộ. “Hmm,” giáo sư Umbridge nói,hạ giọng, cho dù Harry vẫn có thể nghe giọng bà khá rõ, “Tôi không biết là – ngài hiệu trưởng có vẻ như đã bỏ qua một cách khá lạ lùng việc cho tôi biết những thông tin về vấn đề này - bà có thể nói với rằng nguyên nhân nào đã khiến giáo sư Hagrid đã kéo dài kỳ đi nghỉ của mình của mình lâu thế không?” Harry nhìn thấy Malfoy đang hăm hở ngước nhìn lên và nhìn Umbridge với Grubbly-Plank một cách chăm chú. “E rằng tôi không thể,” giáo sư Grubbly-Plank nói một cách hớn hở.
“Tôi không biết gì hơn về việc này hơn bà.
Tôi nhận được một tin cú từ cụ Dumbledore, hỏi rằng tôi có thể nhận việc này vài tuần không.
Tôi đồng ý. Đó là những gì tôi biết.
Vâng… tôi bắt đầu được rồi chứ?” “Vâng, xin mời,” giáo sư Umbridge nói, ghi nguệch ngoạc vào hồ sơ. Với môn này, Umbridge dùng một chính sách khác, bà đi vào giữa các học sinh, hỏi chúng về các sinh vật huyền bí.
Phần lớn mọi người đều có thể trả lời khá tốt và điều này làm Harry khá lên tinh thần.
Ít nhất thì lớp này không làm cho uy tín của bác Hagrid bị hạ xuống. “Nhìn chung,” giáo sư Umbridge nói, quay trở về ngồi cạnh giáo sư Grubbly-Plank sau khi hỏi han kỹ lưỡng Dean Thomas, “bà nghĩ như thế nào, với tư cách là một giáo viên tạm thời – một người khách quan ngoài cuộc.
Tôi nghĩ là bà nên nói xem – bà nghĩ như thế nào về Hogwarts? Bà cảm thấy là bà đã nhận được sự hỗ trợ đầy đủ từ phía lãnh đạo trường?” “Ồ, vâng, cụ Dumbledore tuyệt lắm,” giáo sư Grubbly-Plank nhiệt thành nói. “Vâng, tôi hài lòng với công việc, thật sự là rất hài lòng.” Với vẻ hoài nghi rất lịch sự, Umbridge ghi chú ngắn trên hồ sơ và tiếp tục “Thế vào năm nay bà định dạy lớp này những gì- giả sử như là giáo sư Hagrid không trở lại?” “Ồ, tôi sẽ dạy các em về những sinh vật huyền bí thường được hỏi đến ở kỳ thi OWL,” giáo sư Grubbly-Plank nói. “Không còn nhiều thứ để dạy - các em đã học về kỳ lân và về Nifflers, tôi nghĩ và chúng tôi sẽ làm việc tiếp với những con Porlock và Knezale, bảo đảm rằng các em có thể phân biệt được những con Crup với Knarl, bà biết đấy…” “Vâng, bà rất có vẻ như biết rõ rằng bà đang làm gì,” giáo sư Umbridge nói, vệt một dấu rất rõ trên hồ sơ. Harry không thích vẻ nhấn mạnh khi bà ta nói chữ “bà” và thậm chí còn không thích hơn khi câu hỏi tiếp theo được bà ta dành cho Goyle.” Nào, tôi nghe nói rằng em đã bị thương khi học môn này?” Goyle nở một nụ cười ngu ngốc. Malfoy hăm hở trả lời.
“Đó là em. Tôi bị một con Bằng Mã táp.” “Một con Bằng Mã?” giáo sư Umbridge nói, ghi vội ghi vàng. “Chỉ vì bạn ta quá ngốc mà không chịu nghe lời dặn của bác Hagrid,” Harry giận dữ nói. Cả Ron và Hermione đều rên lên.
Giáo sư Umbridge chậm chạp quay đầu về phía Harry.
“Tôi nghĩ là sẽ có những đêm cấm túc khác,” bà nói nhẹ nhàng, “Vâng, cám ơn bà rất nhiều, giáo sư Grubbly-Plank, tôi nghĩ rằng đó là tất cả những gì tôi cần ở đây. Bà sẽ nhận kết quả thanh tra của bà sau trong vòng mười ngày.” “Hay lắm,” giáo sư Grubbly-Plank nói, và giáo sư Umbridge bắt đầu trở về bãi cỏ hướng trở lại lâu đài.
Đêm đó, khi Harry rời khỏi văn phòng của Umbridge thì đã gần nửa đêm, tay nó bây giờ đã chảy máu rất nhiều đến nỗi nó rịn ra cả cái khăn mà nó dùng để băng vết thương.
Nó tưởng là căn phòng sinh hoạt chung sẽ vắng lặng khi nó trở về, nhưng cả Ron và Hermione lại ngồi đó đợi nó. Nó rất mừng khi thấy các bạn, đặc biệt khi Hermione biểu lộ một sự thông cảm hơn là phê phán. “Đây,” cô bé lo lắng nói, đưa một cái hũ nhỏ đựng một chất lỏng màu vàng về phía bạn, “hãy ngâm tay vào, nó là nước lọc từ nước ngâm vòi của con Murtlap, nó có lợi cho bạn đó. “ Harry đưa cánh tay đầy máu đau nhức của nó vào cái hũ và cảm thất một cảm giác dễ chịu lạ thường. Con Crookshanks cọ vào chân nó, gừ gừ rõ to, và nhảy vào lòng nó và ngồi yên. “Cám ơn,” nó nói với vẻ biết ơn, gãi tai con Crookshanks bằng tay trái.
“Tớ vẫn nghĩ là cậu nên báo lại về việc này,” Ron nhỏ nhẹ nói.
“Không,” Harry dứt khoát nói. “Cô McGonagall sẽ giận lắm nếu cô biết –“ “Vâng, có thể cô ấy sẽ như vậy,” Harry buồn buồn nói. “Và cậu nghĩ là bà Umbridge ấy sẽ cần bao nhiêu thời gian để thông qua một đạo luật khác quy định rằng bất kỳ ai phàn nàn về Thanh Tra Cao Cấp sẽ bị sa thải ngay tức khắc?” Ron há hốc miệng để tranh cãi nhưng chẳng có lời nào lọt ra, và sau một lúc, nó đóng miệng trở lại, chịu thua. “Bà ta là một phụ nữ xấu xa,” Hermione nói nhỏ, “Xấu xa. Bạn biết không, mình vừa nói chuyện với Ron khi bạn đi… bọn mình nên làm điều gì đó với bà ấy.” “Mình đề nghị là nên đầu độc bà ta,” Ron gằn giọng. “Không… mình muốn nói, làm gì đó về việc bà ấy là một giáo viên khủng khiếp như thế nào, và về việc chúng mình không thể học được một phép Phòng thủ nào từ bà,” Hermione nói. “Ờ, thế bọn mình có thể làm gì được nào?” Ron nói, ngáp. “Quá trễ rồi, phải không?
Bà ta đã nhận việc, bà ta đến đây để ở đây luôn. Lão Fudge muốn chắc chắn về việc này mà.” “Vâng,” Hermione nói ngập ngừng. “Bạn biết đấy, hôm nay mình vừa nghĩ ra…” cô bé ném một cái nhìn hơi lo lắng về phía Harry và nói luôn với vẻ quyết tâm, “mình nghĩ rằng, - có thể là đã đến lúc mà bọn mình nên chỉ – chỉ tự mình làm điều đó.” “Tự mình làm ấy à?” Harry nói với vẻ nghi ngờ, vẫn đung đưa tay trong lọ nước vòi Murtlap. “Vâng, tự mình học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám,” Hermione nói.
“Bỏ đi,” Ron rên lên.
“Bạn muốn chúng mình phải học thêm ngoài giờ? Bạn không thấy là cả Harry và mình đều đã lại hụt hơi với mớ bài tập về nhà và đây chỉ mới là tuần thứ hai thôi sao?” “Nhưng chuyện này quang trọng hơn cả bài tập về nhà!” Hermione nói. Harry và Ron nhìn cô bé chăm chăm.
“Mình không nghĩ là có cái gì trong vũ trụ này quan trọng hơn bài tập về nhà cả!” Ron nói.
“Đừng có khờ thế chứ, tất nhiên là có rồi,” Hermione nói, với một vẻ lo lắng, theo như Harry thấy, vẻ mặt cô bé đang thình lình ánh lên vẻ hăng hái mà những vấn đề về SPEW (hội cải thiện phúc lợi gia tinh) thường gây ra với cô ta. “Đó là việc chúng ta phải tự chuẩn bị, như Harry đã nói trong giờ bà Umbridge ấy, cho những gì đang chờ đợi chúng ta. Đó là việc chúng ta phải chắn chắn được là chúng ta có thể tự vệ.
Nếu chúng ta không được học điều gì trong suốt cả năm –“ “Tự chúng mình thì không làm được điều gì nhiều đâu,” Ron nói với vẻ cam chịu. “Mình muốn nói, được thôi, chúng mình có thể đọc về những lời nguyền ở thư viện và thực hành chúng, mình cho là-“ “Không, mình đồng ý là chúng ta có thể vượt hơn được những gì mà chúng chỉ có thể đọc từ những quyển sách,” Hermione nói, “Chúng ta cần có thầy, một người thầy đúng nghĩa, người có thể chỉ cho chúng ta cách dùng các câu thần chú và chỉnh lại cho chúng ta nếu chúng ta làm sao.” “Nếu như bạn muốn nói về thầy Lupin…” Harry bắt đầu. “Không, không, mình không nói về thầy Lupin,” Hermione nói, “Thầy ấy quá bận với Đội quân rồi, dù sao đi nữa, chúng ta có thể gặp thầy trong kỳ nghỉ cuối tuần ở Hogsmeade và điều này đã quá đủ thưỡng xuyên rồi.” “Thế thì ai chứ?” Harry hỏi, cau mày nhìn cô bé. Hermione thờ dài thườn thượt.
“Chưa rõ sao?” cô bé nói. “Mình đang nói về bạn đấy, Harry.” Có một khoảng im lặng.
Một cơn gió đêm nhẹ lao xao ngoài cửa sổ, và ánh lửa bập bùng.
“Về mình là sao?” Harry nói. “Mình đang nói là bạn sẽ dạy mình Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.” Harry ngó cô bé chăm chú. Rồi nó quay sang Ron, sẵn sàng để trao đổi những cái nhìn tức bực mà chúng vẫn trao cho nhau khi Hermione hò hét về những thứ ba trợn như SPEW. Tuy nhiên, trước vẻ thất kinh của Harry, Ron chẳng có vẻ bực bội gì hết. Nó khẽ cau mày, có vẻ suy nghĩ. Rồi nó nói, “Đấy là một ý kiến?” “Ý kiến gì chứ?” Harry nói. “Cậu,” Ron nói,” dạy bọn này học món đó.” “Nhưng…” Harry bây giờ đã cười toe toét, tin chắc là hai đứa bạn đang chơi mình. “Nhưng tớ không phải là thầy giáo, tớ không thể-“ “Harry ạ, bạn đứng đầu trong năm về Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám,” Hermione nói. “Mình ấy à?” Harry nói, bây giờ thì nụ cười của nó càng rộng hơn bao giờ, Không đây, bạn hơn mình trong tất cả các bài kiểm tra“ “Thật sự thì không phải vậy đâu,” Hermione lạnh lùng nói. “ Bạn hơn mình trong năm thứ ba – năm duy nhất mà bọn mình thật sự ngồi thi và có được một thầy giáo hiểu rõ môn này. Nhưng mình không nói về kết quả kiểm tra, Harry ạ. Hãy nghĩ về những chuyện mà bạn đã làm.” “Bạn đang muốn nói chuyện quái gì thế?” “Bạn biết không, mình không chắc là mình muốn cái kẻ ngu ngốc kia dạy mình,” Ron nói với Hermione, hơi cười. Và nó quay sang Harry. “Nghĩ đi nào,” nó nói, tạo ra vẻ mặt giống như Goyle đang suy nghĩ. “Ừ – năm nhất thì bạn bảo vệ được Hòn đá Phù Thuỷ khỏi bàn tay Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy.” “Nhưng đó là may mắn thôi,” Harry nói, “nó không phải là tài năng-“ “Năm thứ hai,” Ron ngắt lời, “bạn giết được con Tử Xà và tiêu diệt Riddle.” “Nhưng nếu con Fawkes không đến thì tớ –“ “Năm thứ ba,” Ron vẫn nói lớn, “cậu một mình hạ cùng cùng lúc cả trăm Giám Ngục-“ “Bạn biết rằng đó cũng là rùa , nếu như mà cái Xoay Thời Gian không-” “Năm vừa qua,” Ron nói, lúc này thì nó gần như hét lên,”cậu lại đánh bại Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy-“ “Nghe tớ đây nè!” Harry nói, gần như tức điên lên, vì lúc này cả Ron và Hermione đều cười cười,”Chỉ nghe tớ thôi, được không? Rất tuyệt khi nghe cậu nói vậy, nhưng những chuyện đó đều là may mắn cả, gần nửa thời gian khi đụng chuyện tớ không biết phải làm gì hết, tớ chẳng có kế hoạch nào về chúng, tớ chỉ làm bất kỳ chuyện gì mà tớ có thể nghĩ ra, và tớ gần như luôn có được sự giúp đỡ-“ Ron và Hermione vẫn cứ cười, và Harry cảm thấy tức lồng lên; nó thậm chí không thể hiểu vì sao mà nó điên tiết như thế. “Đừng có ngồi đó mà cười như thể các bạn biết rành hơn mình vậy, mình đã ở đó phải không” nó hét toáng lên. “Mình biết mọi chuyện đã diễn ra thế nào, đúng không? Và mình chẳng hề vượt qua được những chuện đó bởi vì mình xuất sắc trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, mình vượt qua bởi vì – bởi vì những sự giúp đỡ đến đúng lúc, hoặc bởi vì mình đoán đúng – nhưng mình chỉ mò mẫm mà qua được thôi, mình chẳng có ý niệm gì về việc mình làm cả – ĐỪNG CÓ CƯỜI NỮA!
: Cái hũ nước ngâm Murtlap rơi xoảng xuống nền nhà và vỡ tan.
Nó nhận ra rằng nó đã đứng dậy, dù nó chẳng hề nhớ được là mình đã đứng dậy từ lúc nào.
Crookshanks luồn đi dưới ghế bành.
Những nụ cười của Ron và Hermione biến mất.
“Các bạn không biết nó như thế nào đâu! Các bạn – bất kỳ ai trong số các bạn – đều chưa hề đối mặt với hắn, đúng không? Các bạn nghĩ rằng chỉ đơn thuần là nhớ về các câu thần chú và tung nó vào mặt hắn à, giống như các bạn làm trong lớp vậy hả? Suốt cả thời gian đó bạn biết chắc là chẳng có gì giữa bạn và cái chết ngoài trừ chính bạn – trí khôn của bạn, hoặc lòng can
bày tỏ lòng biết ơn chân thành đối với những ảnh hưởng của họ đến cuộc sống của tôi.
Tôi chốt lại bài thuyết giảng bằng câu: “Các mục sư trẻ nên dành những năm đầu tiên trong đời mục sư tại Hillham.
Việc đó sẽ giúp họ có một nền tảng vững chắc cho thành công sau này với nghề.” Tôi tin rằng tất cả mọi người đều thích buổi tái ngộ đó, Margaret và tôi cũng vậy. Trên chuyến bay trở về nhà, Margaret nói: “Ôi, anh đã làm được. Anh đã kết nối được với họ.” Tôi cảm thấy hài lòng khi mình đã làm hết sức.
Và tôi gần như kiệt sức bởi việc đó khiến tôi mất rất nhiều năng lượng.
BẠN PHẢI LUÔN ĐAU ĐÁU VỀ NÓ Thời đại học, tôi tham gia một lớp ngôn ngữ. Hơn 40 năm sau đó, tôi có thể khẳng định rằng việc học cách diễn thuyết trước khán giả đã trở thành nền tảng cho cuộc hành trình của tôi trong suốt cuộc đời cũng như con đường trở thành một diễn giả giỏi. Tại lớp học đó, tôi đã nghe giáo sư của tôi nhắc đến “bốn sai sót không thể tha thứ của một nhà giao tiếp”: không chuẩn bị, không cam kết, không hấp dẫn, và không thoải mái.
Bạn có nhận thấy điểm chung cho ba trong số bốn “sai sót” này?
Đó chính là năng lượng.
Ba sai sót đầu tiên là một phần của nỗ lực.
Chúng cần năng lượng để chuẩn bị, cam kết và trở nên thú vị!
Điều đó đúng dù bạn đang nói chuyện với một người hay hàng nghìn người.
Kết nối luôn đòi hỏi năng lượng. Tác giả kiêm huấn luyện viên truyền thông Susan Roane, tác giả của cuốn How to work a room (Tạm dịch: Cách để làm việc chung phòng), đã mô tả những gì cần thiết để kết nối với mọi người trong môi trường xã hội.
Trên trang web của mình, cô đưa ra “10 lời khuyên từ Mingling Maven,” các kỹ năng được sử dụng khi gặp gỡ những người mới. Khi bạn đọc danh sách của cô ấy, hãy nghĩ xem có bao nhiêu mục trong đó cần năng lượng: 1.
Sở hữu khả năng khiến người khác cảm thấy thoải mái.
2.
Xuất hiện tự tin và cởi mở.
3.
Có khả năng cười nhạo chính mình.
4.
Thể hiện sự quan tâm đến những người khác; duy trì giao tiếp bằng mắt, tự tiết lộ bản thân, đặt ra các câu hỏi và tích cực lắng nghe.
5.
Cởi mở với những người khác; họ muốn một lời chào với một cái bắt tay chặt và một nụ cười.
6.
Truyền tải năng lượng và nhiệt huyết – niềm vui sống.
7. Bao quát, đầy đủ thông tin và lịch sự.
8.
Chuẩn bị các chi tiết phụ hoặc những câu chuyện thực tế thú vị, hài hước và phù hợp.
9.
Giới thiệu mọi người với nhau bằng lòng nhiệt huyết có thể lây lan, có khả năng thúc đẩy cuộc trò chuyện giữa những người được giới thiệu.
10.
Truyền tải sự tôn trọng và thành tâm yêu quý mọi người – điểm cốt lõi trong giao tiếp.
Theo tôi, có ít nhất 7/10 yêu cầu trên đòi hỏi năng lượng.
Nếu bạn muốn kết nối với người khác nhưng lại hy vọng có thể làm điều đó một cách không chủ ý, thì hãy quên điều đó đi.
Kết nối luôn đòi hỏi năng lượng. NĂM CÁCH CHỦ ĐỘNG TRONG VIỆC SỬ DỤNG NĂNG LƯỢNG ĐỂ KẾT NỐI Điều quan trọng nhất không phải hoàn cảnh hay người bạn sẽ kết nối, mà đó chính là năng lượng bạn dùng để kết nối hiệu quả. Và để tận dụng tối đa các cơ hội kết nối, bạn phải phân bố năng lượng một cách chiến lược. Bạn cũng cần phải có hành động cụ thể để giúp thúc đẩy kết nối. Khi cho rằng năng lượng rất cần thiết để kết nối với người khác, tôi không nói bạn phải là người có năng lượng dồi dào. Bạn cũng không cần phải là một người hướng ngoại. Chỉ cần bạn sẵn lòng sử dụng bất cứ nguồn năng lượng nào để tập trung vào người khác và tiếp cận họ. Kỹ sư kiêm nhà quản lý dự án Laurinda Bellinger đã nhận xét: “Những người hướng nội có thể thể hiện hành vi hướng ngoại, tuy nhiên, việc đó sẽ khiến chúng ta tiêu hao nhiều sức lực và cần nỗ lực hơn người hướng ngoại.” Nếu muốn kết nối với người khác, bạn cần phải có chủ ý làm vậy. Dưới đây là năm khả năng có thể xảy ra đối với năng lượng cần thiết nhằm kết nối và những hành động cần thiết để sử dụng năng lượng một cách chiến lược.
1. Kết nối cần sự chủ động – hãy là người kết nối trước Tôi có vinh dự được diễn thuyết
số tiền thu được cho một câu lạc bộ vườn địa phương, một tổ chức bảo tồn đất đai hoặc một tổ chức từ thiện phù hợp.
Bác sỹ chuyên trị liệu bằng phương pháp mát xa có thể tổ chức buổi hội thảo giới thiệu những kỹ thuật mát xa nhẹ nhàng mà các bậc cha mẹ có thể áp dụng cho con cái của mình.
Nhà hoạch định kế hoạch tài chính hoặc chuyên gia môi giới cổ phiếu có thể tổ chức sự kiện trang trọng hàng năm, ở đó những người tham dự có thể chơi các trò chơi mô phỏng thị trường chứng khoán (khi tìm kiếm từ khóa “Các trò chơi về thị trường chứng khoán” trên Google, tôi có thể thấy có rất nhiều loại trò chơi này). Sự kiện này trang bị kiến thức giúp người tham dự đầu tư hiệu quả, đồng thời kích thích mọi người hứng thú với hoạt động đầu tư và xây dựng hình ảnh chuyên gia của bạn. Sau đó, bạn có thể quyên góp số tiền mà “nhà cái” thắng được cho quỹ từ thiện United Way tại địa phương hoặc cho các quỹ từ thiện khác.
Nhà hàng kiêm quán bar có thể mời một chuyên gia pha chế làm khách mời mỗi tháng một lần. Bạn hãy mời ngài thị trưởng, đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy, những nhân vật nổi tiếng tại địa phương, những người đứng đầu của từng ngành hoặc những nhân vật nổi bật đến tham dự.
Hãy nêu tên một thức uống và một món rượu khai vị đặc biệt dành cho bữa tiệc tối và chứng kiến chúng bán chạy như bay ngay sau đó!
Kỷ niệm ngày sinh của nhân vật nổi tiếng.
Đây là một trong những hình thức quảng bá mà tôi yêu thích. Ý tưởng này sẽ tốt cho cả bạn và khách hàng. Hãy tiến hành nó trong một ngày, một tuần hoặc một tháng. Thời gian phụ thuộc vào cách thức bạn tổ chức.
Sau đây là một vài gợi ý giúp bạn có thể nảy sinh các ý tưởng, dù thực tế có vô số khả năng khác.
• Nếu bạn sở hữu một quán cà phê, hãy kỷ niệm ngày sinh của Bob Marley bằng cách bán loại cà phê Jamaican Blue Mountain với giá 8 đô-la/pound thay vì 12 đô-la. Khách hàng của bạn sẽ bị cuốn hút bởi hương vị tuyệt vời của loại cà phê đắt tiền nhất. • Nếu bạn là chủ cửa hàng bán đồ ăn nhanh, hãy kỷ niệm ngày sinh của Bá tước Sandwich bằng cách tặng một món đồ đặc biệt kèm với mỗi chiếc bánh sanwich (Bánh quy? Khoai tây chiên?
Áo phông có in logo của cửa hàng bạn?). • Nếu bạn là chủ cửa hàng sách, hãy kỷ niệm ngày sinh của Gutenberg trong một chương trình khuyến mãi kéo dài một tháng, bạn sẽ mời những đứa trẻ đến cửa hàng của mình và dạy chúng về cách in ấn báo chí. Bạn hãy gửi thông cáo báo chí đến các tờ báo địa phương, họ sẽ rất thích thú và như vậy bạn sẽ được quảng bá miễn phí.
• Nếu bạn là chủ cửa hàng thời trang nữ cao cấp, hãy kỷ niệm ngày sinh của Coco Chanel. Tổ chức một bữa tiệc cocktail, tặng miễn phí một số mẫu nước hoa của Chanel. Hãy gợi ý cửa hàng nước hoa trong vùng ủng hộ các mẫu nước hoa này.
• Nếu bạn sở hữu cửa hàng bóng đèn hoặc đồ nội thất, hãy kỷ niệm ngày sinh của Thomas Edison bằng cách tặng cho mỗi khách hàng một hộp quà gồm bốn bóng đèn mỗi khi họ mua hàng (bạn hãy đề nghị nhà cung cấp tài trợ cho chương trình) hoặc tiến hành giảm giá những vật trang trí chiếu sáng tồn kho.
Vậy là bạn đã nắm được các ý tưởng. Hãy bắt đầu với cách riêng của mình để kỷ niệm ngày sinh của một nhân vật nổi tiếng liên quan đến hoạt động kinh doanh của bạn. Một mẹo dành cho bạn: Thông thường sẽ tốt hơn nếu bạn chọn kỷ niệm ngày sinh của một nhân vật đã qua đời vì những người còn sống có thể sẽ khó chịu với việc bạn sử dụng tên và ngày sinh của họ.
Tổ chức tiệc. Hãy tổ chức một bữa tiệc kỷ niệm bất cứ điều gì mà bạn có thể nghĩ ra, ví dụ như tiệc pizza kỷ niệm ngày tựu trường, tiệc kỷ niệm ngày lần đầu tiên con người đặt chân lên Mặt trăng, ngày Thánh Patrick, tiệc kỷ niệm giải Super Bowl, tiệc ngắm sao, tiệc kỷ niệm lễ Cinco de Mayo ngày 5/5, ngày lễ trồng cây (cắm trại sinh thái và trồng cây do công ty bạn cung cấp), tiệc trên bãi biển, tiệc kỷ niệm giải Oscar, tiệc kỷ niệm giải đua xe ô tô Indy 500. Ngày nghỉ lễ. Tôi đã hứa sẽ chia sẻ những chương trình khuyến mãi nhân ngày nghỉ lễ yêu thích và đây là chúng: Ngày lễ Halloween. Ngày lễ này đứng thứ hai chỉ sau lễ Giáng sinh khi nói về mức chi tiêu của người tiêu dùng. Bạn hãy lập cho mình một kế hoạch hành động thậm chí nếu bạn không bán những món đồ truyền thống phục vụ cho ngày lễ Halloween. Đừng chỉ bán những
www.SachVui.Com
đạt được về mặt tài chính.
Vì thế, tôi đã thay đổi một chút khi giao bài tập này cho sinh viên lần nữa. Thay cho 5 đôla, tôi đưa cho mỗi nhóm một phong bì có mười cái kẹp giấy. Trong vòng vài ngày tới các nhóm có bốn giờ để tạo ra càng nhiều “giá trị” càng tốt bằng việc sử dụng những cái kẹp giấy.
Ở đây giá trị sẽ được đong đếm theo bất cứ cách nào họ muốn.
Tôi lấy nguồn cảm hứng cho bài tập này từ câu chuyện của Kyle MacDonald, người bắt đầu từ một chiếc kẹp giấy màu đỏ và buôn bán trao đổi cho đến khi ông có được một căn nhà[1].
Ông dã xây dựng một nhật ký trên mạng (blog) để ghi lại tiến độ dự án cũng như để thúc đẩy việc kinh doanh của mình. Và theo từng bước một ông đã thực hiện được mục tiêu của mình sau một năm.
Ông bán chiếc kẹp giấy màu đỏ để đổi lấy một cây bút hình con cá. Sau đó ông bán cây bút để lấy một cái tay nắm cửa, rồi bán chiếc tay nắm cửa để lấy một cái lò Coleman, và cứ tiếp tục như thế. Trị giá của các vật dụng đó tăng dần lên một cách chậm rãi nhưng chắc chắn sau một năm, và ông đã có được căn nhà mơ ước của mình.
Thấy được những gì Kyle đã làm chỉ với một chiếc kẹp giấy, tôi cảm thấy khá rộng lượng khi cho các học trò của mình đến mười chiếc kẹp giấy.
Bài tập bắt đầu tiến hành vào một buổi sáng thứ Năm và đến thứ Ba tuần kế tiếp là đến hạn cho các nhóm thuyết trình dự án của mình.
Tuy nhiên, đến ngày thứ Bảy, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng rằng có lẽ lần này mình đã đi hơi xa. Tôi lo bài tập này có thể bị phá sản và đã chuẩn bị rút ra kinh nghiệm từ một thất bại. Nhưng những mối lo này đã không thể nào lớn hơn mục tiêu tôi muốn các sinh viên đạt được. Bảy nhóm thực hiện dự án đều chọn những cách khác nhau để đo lường “giá trị”.
Một nhóm quyết định chọn kẹp giấy là một đồng tiền mới và đi tìm kiếm để thu lượm càng nhiều kẹp giấy càng tốt. Một nhóm khác tìm hiểu được kỷ lục về sợi dây kẹp giấy dài nhất thế giới là 22 dặm, và họ lập kế hoạch để phá vỡ kỷ lục đó.
Họ tập hợp bạn bè và các bạn cùng phòng, tìm mua kẹp giấy ở khắp nơi, và sau đó họ trưng bày trong lớp một núi kẹp giấy nối vào với nhau. Chắc hẳn là các sinh viên trong ký túc xá rất hào hứng với thử thách này, nên họ đã đồng lòng cùng nhau thực hiện kế hoạch phá vỡ kỷ lục thế giới đó ngay cả khi bài tập đã kết thúc. (Tôi khá chắc chắn rằng họ đã không phá vỡ được kỷ lục, nhưng đó cũng là một cách đánh giá tốt về nguồn sinh khí lớn nhóm sinh viên đó đã tạo ra.) Gây hào hứng và thú vị nhất là một nhóm mang đến cho lớp một đoạn phim ngắn với bài hát Những chàng trai tồi tệ làm rộn ràng cả khán phòng. Đoạn phim quay cảnh bọn họ sử dụng các cây kẹp giấy để phá ổ khóa và đột nhập vào các phòng ký túc xá để trộm tổng cộng hàng chục ngàn đôla gồm vật dụng như kính râm, điện thoại di động và máy vi tính. Chỉ ngay trước khi tôi muốn ngất xỉu, nhóm sinh viên mới cho cả lớp biết rằng họ chỉ đùa thôi, và họ chiếu một đoạn phim khác về những gì họ đã thực sự làm.
Họ bán những chiếc kẹp giấy để lấy tấm bảng dán áp phích quảng cáo. Sau đó họ dựng một sạp nhỏ ở một trung tâm thương mại gần đó với một tấm bảng ghi: “Bán sinh viên Stanford: mua một, tặng hai.” Và họ thật sự kinh ngạc về những đơn hàng mình nhận được. Họ khởi đầu bằng việc mang những túi xách cho khách hàng, kế đến là thu gom những vật dụng tái chế của một cửa hàng quần áo,
đau đớn nó buộc chúng em phải kiếm một chỗ trong căn phòng này với không khí ung độc đầy thuốc mê và máu, đầy tiếng kêu khóc rên rỉ. Tất cả những gì là nhục nhằn, là xúc phạm về tinh thần và thể xác mà sự nghèo nàn phải chịu đựng, em đã nếm đủ trong sự ăn chung ở lộn với đám gái mại dâm và những người bệnh, vì họ mà sự cộng đồng số phận của chúng em trở thành một mối ô nhục chung. Em đã phải chịu đựng những cái đó dưới sự trắng trợn của những viên y sĩ trẻ, miệng nhếch cười mỉa mai, tay nhấc mền trải giường sờ soạng những thân hình đàn bà không gì che chở, viện cớ sằng bậy là vì lợi ích khoa học. Em đã chịu đựng những cái đó trước con mắt hau háu của những nữ y tá.
Ôi! Ở trong cái phòng này, sự e thẹn của con người chỉ gặp toàn những cái nhìn như đóng đinh câu rút và những lời như roi quất. Tất cả chỉ còn là một cái tên ghi trên một tấm bảng, bởi vì cái nằm ở trên giường chỉ là một khối thịt phập phồng cho những kẻ hiếu kỳ sờ mó
phải có thái độ tự do tương tự.
Anh đừng bao giờ đòi hỏi được đền đáp, vì anh nên ý thức rằng anh chỉ là người ban rải tình thương mà thôi. Nếu điều anh cho đi là một tặng phẩm thuần túy không cầu được đáp đền thì công việc của anh sẽ thoải mái biết bao.
Hãy suy nghĩ cho kỹ. Phải chăng chúng ta chỉ tha thiết với kết quả khi nào ta chờ đợi sự đền bù nào đó?
Chính cái ước ao, mong cầu đó đã khiến ta trở thành nô lệ cho việc làm; tình trạng nô lệ này đã phá bỏ tự do sẵn có và mang lại khổ đau. Ngưng lại giây lát cho mọi người suy nghĩ, Satyakam tiếp tục: - Nếu các hoạt động nô lệ khiến chúng ta trở nên ích kỷ thì các hoạt động tự chủ sẽ đem lại cho ta sự an lạc và tự do. Chúng ta thường nói đến quyền hạn và công lý, nhưng trên thế giới hiện nay, những danh từ đó đều trống rỗng. Có hai động lực điều khiển đời sống con người: bạo lực và tình thương. Bạo lực là ích kỷ, là áp chế, vì ai cũng muốn lợi dụng triệt để quyền hạn của mình để làm những điều mình muốn mà không hề đếm xỉa gì đến người khác. Tình thương thì ngược lại: nó chỉ quan tâm đến người khác thôi vì người ban rải tình thương là người đã có tất cả, không mong cầu ao ước chi nữa. Chỉ những người thật sự có đời sống nội tâm phong phú mới có thể ban rải tình thương một cách vô tư cho những người khác. Một việc làm không thể thay đổi một người đã biết sống đời vị tha, như nước không thể làm ướt lá sen. Con người vị tha, không màng danh lợi, có thể sống giữa nơi bùn lầy nước đọng, tối tăm tội lỗi mà vẫn an nhiên vì tội lỗi không thể làm ô uế người đó được.
Các ông đã quên câu chuyện trong cuốn Marabarata nói về trận đánh Kuruk Ashera rồi sao? Truyện kể: “Sau trận đánh khốc liệt này, năm anh em nhà Padava mở tiệc ăn mừng và cho tổ chức một buổi lễ bố thí rất lớn[4]. Gia tộc Padava đã mang tất cả vàng bạc, châu báu trong kho ra chia đều cho những người nghèo khổ trong nước. Dân chúng xếp hàng để nhận lấy ngọc ngà châu báu mà gia tộc Padava ban phát trong suốt ba tháng liền.